Thứ Tư, 27 tháng 12, 2017
Thứ Ba, 19 tháng 12, 2017
Long Hồ Vĩnh Long: Hoa Khai Kiến Phật
Cảm ơn Kim Oanh, chủ Trang Long Hồ Vĩnh Long cùng quý huynh tỷ thật nhiều. Có gì sơ suất xin niệm tình thứ lỗi!!!
Phan Tự Trí
Long Hồ Vĩnh Long: Hoa Khai Kiến Phật: Cùng Hiệp Nguyện - Trương Thanh, Trương Văn Lũy, Hải Rừng, Thục Nguyên, Thủy Lâm Synh - Như Thu, Sông Thu, Thy Lệ Trang, Kim...
Phan Tự Trí
Long Hồ Vĩnh Long: Hoa Khai Kiến Phật: Cùng Hiệp Nguyện - Trương Thanh, Trương Văn Lũy, Hải Rừng, Thục Nguyên, Thủy Lâm Synh - Như Thu, Sông Thu, Thy Lệ Trang, Kim...
Thứ Bảy, 9 tháng 12, 2017
CHAN
CHAN
(yết hậu)
Miếng ăn sau cuối của trần gian
Người chẳng nuốt trôi, lệ ứa tràn
Mặn chát một đời xin trả hết
Chan
PTT – 09/12/2017 (22 tháng 10 Đinh Dậu)
Thứ Sáu, 8 tháng 12, 2017
THÔI RÔI
THÔI RÔI
“yết hậu” (họa TIÊU ĐIỀU Như Thị)
Khuya về ệnh oạng tiếng chàng hiu
Chợt nhớ cầu ao sủi bọt chiều
Mưa dạt bèo trôi hang rã mất
Tiêu...
Phan Tự Trí
TIÊU ĐIỀU
“yết hậu”
Huơ gậy đi về phía quạnh hiu
Cầm tay sợi khói vắt lên chiều
Bến xưa tàn tạ màu rêu cũ
Tiêu...
Như Thị
Thứ Ba, 5 tháng 12, 2017
Khi anh 30
Khi anh 30
(Thu Hương viết
về anh hai Phan Tự Dũng)
Tôi viết bài này khi anh tròn 30 tuổi.
Giờ anh đã nằm dưới đất lạnh, mong anh hiểu cho lòng tôi có bao nhiêu nỗi ân
hận dày vò. Lắm lúc tôi vô tâm, ích kỷ, tôi quên đi những thiệt thòi anh tôi
phải gánh chịu.
"Nghe theo cuacang, mình gọi là anh
Hai, chứ trước đó chỉ gọi là anh Dũng. Anh Hai, nghe nó cứ lạ lạ thế nào, nhà
mình có phải người nam đâu, ngoài bắc phải kêu là anh Cả chứ. Nhưng thôi, tên
thì có gì quan trọng, với lại anh Dũng cũng quen được kêu như vậy rồi.
Là con cả trong gia đình 3 anh em, anh
là người chịu nhiều thiệt thòi nhất, mặc dù mình không chắc là anh có nhận ra
điều đó hay không. Anh bị down syndrome, bẩm sinh. Những người có cùng hội
chứng này nhìn rất dễ nhận ra, nhất là ở đôi mắt. Mẹ kể hồi mới sinh, anh phải
nằm lồng kính. Rồi sau đó, anh bệnh hoài, 1 tháng đến BV 2 lần. Rồi anh không
đi được, mãi tới khi Hương ra đời (anh 3 tuổi), anh mới chập chững bước đi
những bước đầu tiên. Mà lúc ấy mẹ sợ, còn không tính để Hương ra đời nữa ấy
chứ.
Mình đã gặp nhiều người cũng bị down,
anh mình thuộc dạng không đến nỗi quá nặng, vẫn biết tự chăm sóc bản thân, biết
thương biết ghét, biết tiếp nhận thông tin và đôi khi cũng rất nhạy cảm về thái
độ người khác, chỉ có điều là không học được. Anh thích viết, và viết nắn nót
rất đẹp. Anh thích nhìn từ báo viết ra vở, anh đánh vần được từng từ nhưng đọc
được từ sau thì quên từ trước, cho nên không ráp được nguyên câu. Chỉ trừ có
tên ba mẹ, tên mình, tên em gái là anh đọc được nguyên 3 hay 4 từ một lúc.
Hồi mới chuyển xuống Biên Hòa, ba mẹ đã
gửi anh vào trường ma-xơ ở Phúc Hải, một tuần đón về một lần. Ở trường ma-xơ
nên trước khi ăn phải đọc kinh, về nhà anh cũng giữ thói quen vậy một thời
gian. Mà buồn cười lắm, anh chỉ đọc đoạn đầu đàng hoàng: "Lạy cha chúng
con ở trên trời, chúng con nguyện danh cha cả sáng..." gì gì đó, rồi hình
như anh cũng chả thuộc nên liến thoắng một hồi nhưng chả ai nghe ra cái gì, rồi
"Amen".
Lúc đó mình còn bé quá, không hiểu nhiều
lắm, nhưng chắc ba mẹ nhớ con, thương con không chịu nổi nên không gửi nội trú
cả tuần nữa, chỉ hàng ngày đưa anh đến trường, rồi chiều đón về, kiểu như gửi
nhà trẻ vậy thôi. Mấy đứa cùng gửi ở đó toàn nhỏ tuổi hơn anh. Còn nhớ buổi
trưa ngủ dậy được phát đồ ăn, hôm thì chuối, hôm thì chè, hoặc bánh trái gì
đấy. Anh thường xuyên để giành đem về cho Hương. Mà không hiểu sao anh quý
Hương hơn Hằng (hồi đó thôi, cuacang đừng buồn nhé). Mẹ đùa, hỏi anh sau này ba
mẹ không nuôi được nữa thì anh Dũng ở với ai, anh luôn chọn Hương. Rồi ba mẹ
thấy gửi ma-sơ cũng chẳng hơn gì, anh lại hay bị bọn con nít cùng trường bắt
nạt, nên thôi ba mẹ lại cho về nhà.
Nhớ hồi học cấp 2, có mấy đứa bạn ác ôn,
biết gia cảnh nhà mình, chúng nó cứ chọc mình là "có thằng anh
khùng", làm mình khóc mấy lần và hình như vì thế mà mình rất ngại cho
người khác biết về anh. Trẻ con quá nhỉ, đám bạn mình trẻ con, mình cũng trẻ
con. Bọn trẻ con trong xóm lúc đầu cũng thế, trêu chọc anh, nhưng sau đó thì chúng
nó thấy anh chẳng hại ai bao giờ, mà lại hay bị tổn thương, rồi chúng nó chuyển
sang đối xử bình thường.
Bây giờ lớn một chút, hiểu biết một
chút, mình chẳng còn ngại ngần hay giấu giếm ai. Rất nhiều người tỏ ra thông
cảm và khâm phục ba mẹ mình. Mình cũng biết trong thâm tâm ba buồn lắm, mặc dù
rất vui, rất tự hào về hai cô con gái, nhưng cái niềm vui và tự hào sẽ trọn vẹn
hơn biết bao nếu...
Tết năm 1999 (hay 2000?), mình ở Úc về
VN. Anh bị bệnh nặng. Bác sĩ ban đầu chẩn đoán lao phổi, đưa vào viện lao Phạm
Ngọc Thạch, nằm mấy ngày, uống thuốc càng lúc càng phù người. Mẹ lo quá, lén
cho anh uống thuốc lợi tiểu... rồi gặp ông bác sĩ trực có kinh nghiệm hơn, ông
ấy mới chẩn đoán là không phải bệnh phổi, mà là tim, thế là hôm sau đưa anh qua
Chợ Rẫy. Trời ạ, chẩn đoán bệnh kiểu gì có chết con người ta không chứ. Tình
hình anh rất nguy kịch, bao nhiêu người nói sợ không qua khỏi. Bác sĩ Thịnh
(rất giỏi) trực tiếp điều trị cho anh. Thuốc ngoại đắt tiền, ba mẹ bảo bao
nhiêu cũng ráng lo được. Hàng ngày mẹ ở chăm anh, ba đi làm, chiều tối ba chạy
xe máy 35km xuống SG, ngủ lại với anh rồi sáng hôm sau lại chạy về BH đi làm.
Mà ở bệnh viện có được một phòng riêng hay giường riêng gì, hai bệnh nhân trên
1 giường, mẹ phải trải chiếu nằm dưới đất cạnh chậu, cạnh bô. Thương ba mẹ quá!
Thời gian đó anh gầy còn da bọc xương, hai mắt trũng sâu. Mà anh không bao giờ
kêu đau, kêu mệt. Tay anh bầm hết vì chích thuốc, truyền thuốc, đến nỗi bác sĩ
khó khăn lắm mới tìm được ven để đưa kim vào. Chẳng hề một lời kêu than. Đêm 30
Tết, mình ở trong bệnh viện với mẹ và anh. Lúc bắn pháo hoa, từ tầng 11 của Chợ
Rẫy nhìn ra Đầm Sen thấy pháo hoa cũng khá rõ. Rồi trưa mùng 1, bao nhiêu người
đến thăm. Thời gian anh ở BV, bạn bè ba mẹ đến thăm đông lắm, ngày nào cũng có,
ở ngoài bắc vào công tác cũng ghé thăm, cho quà, giúp đỡ. Trước hôm mình lên
đường quay lại Úc thì anh được xuất viện, về nhà điều trị tiếp. Nhớ cảnh anh
nằm nơi ghế bố, như không có chút sinh khí nào, thương ơi là thương. Nhưng giờ
đây đã trở lại hồng hào, mập mạp, sáng sáng dậy từ 4:30 đi bộ, tập võ, hít đất.
Tối đi ngủ sớm, bật quạt vù vù bất kể trời nóng hay lạnh. Ngày ngày làm
"bảo vệ" cho công ty mẹ. Thỉnh thoảng quát tháo mấy đứa em họ tí để
ra oai.
Sau này mỗi lần nhắc lại, ai cũng nói đó là một phép màu.
Anh 30 tuổi, không như những tên con
trai khác - mong muốn tiền tài, danh vọng, tình yêu. Anh cần gì? Mình có biết
được không? Đối với anh, hạnh phúc là gì? Thành công là gì? Thôi thì chúc cho
anh vui những niềm vui nho nhỏ hàng ngày, chúc cho anh được sống theo kiểu mà
anh thích."
Image
Top of Form
9 bình luận
Bình luận
David Nguyen My condolences to you, teacher.
Huong
Phan Thanks, Du~ng. Same to you.
Bottom of Form
Thứ Hai, 4 tháng 12, 2017
MỘT ĐỜI
Một đời đâu gương lược
Suốt đời chẳng phấn son
Mà nghĩa nhân vẫn đượm
Mà tình duyên vẫn dòn.
Một đời người lặn lội
Đỡ đói mấy khi ngon
Như cò thương giành tép
Mang về nuôi chúng con.
Như vại cà xứ Nghệ
Có mặn mới thêm dòn
Như cuộc đời của mẹ
Gian khổ để vuông tròn.
Mai ngày bên tiên tổ
Cách trở đến héo mòn
Mẹ hẳn hoài thương nhớ
Độ trì cho cháu con.
Cả một đời như rứa
Biết nói mấy cho vừa
Xin mẹ hằng yên nghỉ
Kệ đông tràn ướt mưa!!!
…
Đông Thái – 03-12-2017
NHẬN TIN
NHẬN TIN
(haiku)
Nhận
Hung tin: Mẹ …
Vội về, ôi mẹ !
Biết còn kịp không?
Sáng thứ 6, 01/12/2017
(ảnh cũ)
Thứ Bảy, 2 tháng 12, 2017
Chủ Nhật, 26 tháng 11, 2017
Thứ Hai, 20 tháng 11, 2017
MÃI CÀNG THƯƠNG
MÃI CÀNG
THƯƠNG
(Kính tặng
các thầy cô,
Nhân kỷ niệm
ngày nhà giáo VN 20 tháng 11)
Văn hay chữ
tốt dẫu nên chương
Trọng đạo
tôn sư vốn lẽ thường
Phấn trắng bao
năm còn nhớ lớp
Đầu xanh mấy
lứa vẫn yêu trường
Đò ngang mải
miết đưa từng chuyến
Đời dọc say
sưa dẫn mỗi đường
Nhờ có thầy
cô ta đến bến
Trông vời
sóng bạc mãi càng thương !
PHAN TỰ TRÍ
– 2017
Thứ Năm, 9 tháng 11, 2017
ĐAU CUỘC TÂN HOAN
ĐAU CUỘC TÂN HOAN
(Họa thơ Nguyễn Gia Khanh)
Một đời dâu bể rõ vô đoan
Khi giữa thiều quang én lạc đàn
Thằng bán tơ kia giăng mối họa
Lũ buôn thịt đó bẫy dây oan
Thi cầm vùi tiết đâu lạc thú
Hương sắc lỡ duyên chẳng khải toàn
Trăng bạc lời nguyền thêm tủi hổ
Đoạn trường đau quá cuộc tân hoan.
Phan Tự Trí
NGẪM NỖI KIỀU XƯA
Phong trần buộc lấy kiếp đa đoan
Để giấc ba sinh nghẹn tiếng đàn
Dạ ngọc duyên thề vầng nguyệt tỏ
Thân vàng kiếp chuộc cảnh nhà oan
Hiếu tình một gánh khôn đầy cả
Tài mệnh hai phương khó vẹn toàn
Ngẫm nỗi Kiều xưa lòng chợt hiểu
Thang đời cũng lắm nhịp bi hoan.
Để giấc ba sinh nghẹn tiếng đàn
Dạ ngọc duyên thề vầng nguyệt tỏ
Thân vàng kiếp chuộc cảnh nhà oan
Hiếu tình một gánh khôn đầy cả
Tài mệnh hai phương khó vẹn toàn
Ngẫm nỗi Kiều xưa lòng chợt hiểu
Thang đời cũng lắm nhịp bi hoan.
Nguyễn Gia Khanh
THUỞ ẤY - TƠ TRỜI
THUỞ ẤY - TƠ TRỜI
(họa CHÂN TRỜI KÝ ỨC Trương Đức Hạnh)
Rối lòng nào biết ngỏ cùng em
Thao thức canh khuya lá động rèm
Mây nắng mới in eo dáng dịu
Rêu sương còn ấm gót chân mềm
Có êm giấc mộng bên màn ấm
Hay chợt cơn mơ giữa trướng đềm
Vương mãi tơ trời hương ngát tỏa
Tiếng gà xao xác nhớ : à đêm.
Phan Tự Trí
07112017
CHÂN TRỜI KÝ ỨC
Nhớ thuở ban đầu vuốt tóc em
Hằng Nga trải mộng gió hôn rèm
Nụ tình chúm chím duyên tình mọng
Suối ngọc xôn xao cánh ngọc mềm
Kỷ niệm quay về bao thắm thiết
Thuyền yêu bỗng nhớ lắm êm đềm
Góc vườn hò hẹn hoa vừa nở
Giấc điệp trăng cười rực bóng đêm.
06112017
Thứ Tư, 8 tháng 11, 2017
CẢM ƠN
CẢM ƠN
(mọi người đã chúc mừng SN Tu Tri Phan)
Thương gửi lời yêu đến mọi người
Bạn bè con cháu ghé thăm tôi
Hoa mừng xuyên mạng vui lời chúc
Rượu cụng tràn ly thắm nụ cười
Gần gũi tay cầm mà bổi hổi
Xa xôi mắt vọng những bồi hồi
Buồng tim xin giữ nào phai được
Tình cảm đời trao quá tuyệt vời !
Tình cảm đời trao quá tuyệt vời !
Hoa mừng qua mạng thấy thêm tươi
Lâng lâng mạch huyết ngân trong quản
Vằng vặc vầng trăng trải giữa trời
Nỗi khổ sẻ san càng vợi bớt
Niềm vui chia sớt lại nhân đôi
Chẳng biết lấy chi đền đáp được
Xin gửi lời yêu đến mọi người !
PHAN TỰ TRÍ – 08-11-2016/2017
Chủ Nhật, 5 tháng 11, 2017
ĐÔNG VỀ
ĐÔNG VỀ
Năm năm! vừa mới phải không em!
Đông đã về lay gió động rèm
Buốt dạ nhịp đời tưa bão sáng
Não lòng tiếng vạc ướt trời đêm
Tưởng mòn ý chí chân thêm mỏi
May thắm tình yêu đá lại mềm
Thả bút canh tàn chưa chớp mộng
Hạt trăng rười rượi rải bên thềm.
PTT – 5 năm đăng hình, vào đông 2017
Thứ Tư, 1 tháng 11, 2017
HẠT SƯƠNG
HẠT SƯƠNG
(Tặng cháu Ái Hạnh, nhân sinh nhật 01/11)
Mình em như hạt sương thôi
Chỉ mong được ấm giấc đời ... long lanh
Tâm tư mang nặng đầu cành
Ánh bình minh nhắc tan nhanh thôi mà
Để rồi hơi nước đêm sa
Đồng quy vũ trụ chan hòa vào sương
Để rồi bao nhớ bao thương
Tan vào mây biếc vô thường hư không
Không màu không vị sương trong
Mà người lại nhắc thầm mong sương về
Mặn mòi giọt lệ canh khuya
Thì ra sương lạnh đời chia nhé mình!
PTT – 01/11/2017
Thứ Ba, 31 tháng 10, 2017
DUYÊN NGHIỆP
DUYÊN NGHIỆP
(Tung hoành trục khoán)
ĐỒNG NAI MUÔN VẠN TÌNH THƯƠNG MÃI
BẾN ĐỢI MỘT THỜI BẠN NHỚ CHĂNG
ĐỒNG ruộng reo vui thảm lúa váng
NAI vàng ngơ ngác ngỡ thềm trăng
MUÔN dòng khéo chắn nên hồ chứa
VẠN giọt khôn ngừng hóa đập dâng
TÌNH gửi ráng gìn đừng để thấm
THƯƠNG trao cố giữ chớ cho tràn
MÃI yêu thủy lợi thành duyên nghiệp
BẾN ĐỢI MỘT THỜI BẠN NHỚ CHĂNG!
Đông Thái Phan Tự Trí
(Dự họp mặt Hội Thủy lợi Đồng Nai 2017)
TRỞ LẠI CHỐN XƯA
TRỞ LẠI CHỐN XƯA
Trở lại chốn xưa buổi tựu trường
Năm mươi năm trước quá là thương
Chân run phải chịu đeo quần lửng
Bụng đói đành chui sục sắn rừng.
Ôn cổ nào quên... dòng Suối Mỡ
Tri tân càng nhớ... gốc Đa Dùm
Thưa dần bạn cũ, bao giờ lại ...
Thủy lợi một đời ngấm gió sương.
Phan Tự Trí – Cựu SV Đại học thủy lợi khóa 11
MÃI VUI CÂU VÍ
Vầng thóc thầm in bóng chị tôi
Bao nhiêu mưa bão tụ đây rồi
Chén cơm thơm xót mùi rơm mới
Manh áo ấm nồng vị cỏ hôi
Một nắng dẫu phai làn tóc rối
Hai sương vẫn thắm nét môi cười
Để cho đời mãi vui câu ví
Khoảnh khắc người ghi quá tuyệt vời.
Ảnh Cao Đông 22-10-2017
RỪNG THU CỞI ÁO
RỪNG THU CỞI ÁO
(Lục ngôn)
Lối mòn xưa ấy đã từng qua
Đến buổi rừng thu cởi áo già
Có phải ai thầm nhớ cội
Hay là ấy chạnh buồn hoa
Mây giăng thấu màn sương lạnh
Trăng lặn quơ ánh mắt nhòa
Có nảy kịp không nhành lộc mới?
Cánh bằng thăm thẳm chốn trời xa
PTT – Mùa lá rụng 2017
RƯỢU TÌNH
RƯỢU TÌNH
(Tăng P.Y, cô nàng bán rượu)
Đời hãy còn thương biếu rượu tình
Để hừng hương lửa mắt em xinh
Đầu đông ren rét ta bừng tỉnh
Cuối chợ nôn nao lại nhớ mình
Men ấm càng se duyên mấy kiếp
Lòng nao những tiếc nợ ba sinh
Phải chi ...Út ế vài phiên nữa
Có lẽ càng say nguyệt xế mành.
PTT – 22-10-2017
ĐÂU KÉM TƯƠI
ĐÂU KÉM TƯƠI
Tặng gấy thương 20 tháng 10
Hoa vẫn thắm khoe giữa tháng mười
Lá vàng đến độ lặng thầm rơi
Bên em dẫu có phơ đầu trắng
Vẫn nhoẻn nụ tình đâu kém tươi.
XIN HỨA
XIN HỨA
(Mai là ngày 20/10, trước vợ, xin hứa)
Phải tôi tốn vải bởi lưng dài
Giỏi né chuyện đời gánh nặng vai
Mấy việc làng rao, vờ điếc mõ
Bao công vợ bảo, cứ tơ nai
Tình ngâm chén rượu hay chờ bạn
Hoa ướp vần thơ riết đợi ai
Đã “tự kiểm” rồi, còn dở lắm!
Được rồi xin hứa! Để ... ngày mai !
Hứa lèo, cố chấp, kệ ngày mai !
Đầu vịt nác vòi, nỏ thấm ai
Thà lệ tuôn dòng thâm mắt chống
Kẻo mồ hôi hột đẫm lưng nai.
Lửa tình vẫn đượm... mong tròn vở
Vị nghĩa thêm nồng... ước vẹn vai
Tóc chẳng còn xanh màu tuổi trẻ
Thì mơ chi lắm ... kệ đêm dài.
Phan Tự Trí - 19-10- 2017
(2 năm: 2015-2017, lại hứa lèo nối thêm vần)
CÒN MÃI RẠNG
CÒN MÃI RẠNG
Tự tình một khúc giữa trời trăng
Đau đáu lòng ai gửi chị Hằng
Thu đẫm chung tình nao giọt nhớ
Hè phai cánh phượng rũ cành thương
Dâng hương đền nghĩa xuyên màn thẳm
Giữ lửa lò yêu suốt dặm trường
Ngôn ngoại chẳng già theo tuổi hạc
Đêm rằm còn mãi rạng Tân Cương.
LỜI NEO
LỜI NEO
Sóng lượn lời ma cứ gọi mời
Gửi bao cám dỗ giữa trùng khơi
Để mơ tiên thủy là vi diệu
Rồi tưởng hoàng thiên quá tuyệt vời
Ngất ngưỡng cột buồm đâm bối rối
Chòng chành lèo lái đắm chơi vơi
Em không níu giữ cho qua được
Đành chịu thuyền tan mộng cuối trời!
Phan Tự Trí
Kirkland, United States – 16/6/2016
Thấy người ta lưu giữ cẩn thận một chiếc neo tàu ở góc vườn, chắc là gắn bó nhiều kỷ niệm. (hình kèm theo)
Không có điều kiện tìm hiểu, tôi giả thiết trong vô vàn giả thiết - một “lời neo”
7 CHÀNG NGỰ ... LÂM
7 CHÀNG NGỰ ... LÂM
Chiến, Lược, Chính, Sanh, Kính, Đạt, Trình *
Bảy chàng pháo thủ ngự ... lâm sinh
Lâu ngày gặp lại bao la sự
Mới bữa chia xa bát ngát tình
Bế trí bao điều nay cởi mở
Khai tâm khối chuyện nỏ mần thinh
Bây chừ tóc đã màu mây cả
Ước được khi mô nữa cạn ... bình ?
Đông Thái Phan Tự Trí - Biên Hòa – Đồng Nai
* 7 người bạn đồng nghiệp (Lâm nghiệp) mấy mươi năm mới có dịp gặp nhau tại Biên Hòa, vui vẻ, lưu luyến, biết còn có dịp nào?
BIẾT MẤY ĐÔNG
BIẾT MẤY ĐÔNG
Xa vắng người đi biết mấy đông
Từ khi cô ấy vẫn chưa chồng
Non mòn bóng xế còn mong đợi
Biển cạn nước ròng chẳng đếm đong
Thuyền chở ân tình không đắm mạn
Buồm giăng nỗi nhớ mãi căng phồng
Dẫu ngày hoá đá không phai lợt
Chàng mải phương nào có thấu không?
Phan Tự Trí
BÀI HỌA (Nói với con gái yêu ngày con đi lấy chồng)
Con đã đi rồi, có đúng không?
Từ nay con hết cảnh “chưa chồng”
Non cao bóng cả hằng mong đợi
Hạ ngắn đông dài, cứ ngóng trông
Thuyền nhớ tình cha không chở hết
Buồm ơn nghĩa mẹ mãi thong dong
Dẫu mai con lớn, mòn bia đá
Dám tấc vàng sai (*), con biết không?
Thơ cụ Nguyễn Du: “Dẫu mòn bia đá, dám sai tấc vàng”.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)
XIN NGƯỜI YÊN NGHỈ
Đây là bài thơ của cháu Phan Tự Trí kính viếng ông chú Trịnh Đức Trình. XIN NGƯỜI YÊN NGHỈ Trời đông sướt mướt thả dòng...
-
PHÚT BÙ THƠ Chuyến gặp trần gian dẫu hết giờ Ông trời tạm giữ phút bù thơ * Trao vần chữ sáng nào ân hận Nhận ý lời hay khỏi bấ...
-
MỪNG TẤN PHONG Mừng quá! Ôi nàng được tấn phong ! Tinh mơ rực rỡ ánh mai hồng Xuân sơn nào sánh làn da mịn Thu thủy chào thua đá...
-
Long Hồ Vĩnh Long: Trăng Máu (Phần 2) : Xướng: Trăng Máu Hơn trăm năm nữa chẳng còn ta Chị Nguyệt nào ai biết có già Hạnh p...