Chủ Nhật, 30 tháng 7, 2017

30 NĂM XA DALAT*


30 NĂM XA DALAT*
        
“Một chuyến xe, lòng mãi ngẩn ngơ
Ngoái trông phố núi lặng sương mờ...”**
Đường xa cất bước thương Đà Lạt 
Đêm lạnh lay lòng nhớ Đạ Sa 
Suối Tía chùa xưa chùng tiếng mõ
Tuyền Lâm suối cũ sáng gương hồ
Ngàn thông chừng réo: ai còn, mất...?
Bên chóe rượu cần xót bạn xưa.

Phan Tự Trí – 7-2017

* * 2 câu trong bài thơ cũ của tôi khi mới rời xa Dalat - 1987

* Tôi xa Dalat năm 1987, sau hơn 12 năm gắn bó với mảnh đất này. Đến nay vừa ba mươi năm.

Còn nhớ một đêm cuối năm 1977, trời lạnh, không trăng; đội khảo sát địa chất công trình trong Đoàn Khảo sát Thiết kế thủy lợi Lâm Đồng của chúng tôi bị Fulro tập kích... Hú hồn, không ai chết nhưng bị thương nhiều; Trong đó có Đội trưởng Trần Văn Trọng bị bắn, đạn AR 15 (sau mới biết) ghim vào phổi, máu tràn bọt khí, nhân viên Lâm Duy Pháp bị mảnh lựu đạn văng cả kính cận... nhưng người không việc gì, loay hoay tìm kính, không biết đường nào mà chạy; nhân viên Đào Duy Ba bị thương ở chân phải rất nặng, nát cả đùi. Nhưng nhờ chú Ba ráng chịu đau, bò lết qua rừng rậm, suối gào về tận khu nhà tôi ở gọi cấp cứu nên anh em sớm được giải thoát trong đêm.
Vị trí chúng tôi đóng quân ở bờ phải suối Tuyền Lâm, quân của chúng tôi ban ngày đi khảo sát: khoan địa chất nền công trình hồ Tuyền Lâm bây giờ; ban đêm về ngủ nhờ nơi lán tạm của chùa Tuyền Lâm (không biết Thiền viện Trúc Lâm hiện tại có liên quan gì không). Sư trụ trì rất tốt với anh em. Còn tai họa giáng xuống  nói trên là do tàn quân Fulro hồi đó còn mạnh lắm.
Bây giờ người cũ không còn lại mấy người, đứa thì chuyển nghề, công việc, đứa thì về quê, đứa thì mất vì bệnh tật, tuổi già.
Tôi còn may mắn sót lại với một số người khi đó nhưng cũng mỗi người một nơi.
(Nơi chúng tôi khảo sát ngày ấy là vị trí tuyến đập, ngăn suối Tía thành hồ nước Tuyền Lâm bây giờ)
Nhắc lại chuyện xưa không khỏi bùi ngùi, rớm lệ; nhất là mỗi khi có dịp trở lại những nơi bàn chân chúng tôi thường ghi dấu! Bùi ngùi vì không còn mấy ai biết và nhớ đến những ngày xưa như thế, nhất là thế hệ con cháu bây giờ.
Tôi vẫn thường xem trên các trang mạng..., trang CLB ảnh Đà Lạt với nhiều tay máy cho thưởng thức những bức ảnh đẹp tuyệt vời: Công Thành, Hoàng Việt, Thanh Do ... và rất nhiều người khác. Tôi càng trân quý Dalat vô cùng.
Tôi cũng nói thêm (đã viết khi đang bài LẶNG LẼ với bức ảnh “Nghiêng bóng cô liêu” của Hoàng Việt Dalat), rằng tác giả kiến trúc tháp cống hồ Tuyền Lâm là anh CAO KHOAN, một kỹ sư công trình thủy giỏi và tài hoa. Người xem bề ngoài tháp cống này không dễ hình dung bên trong lòng nó lại chứa các thiết bị cơ khí, thủy lực để nâng hạ cửa van của cống tháo nước về phía hạ lưu đập, đưa nước từ hồ về lại suối Datanla; hồ điều tiết: cho mùa khô thác Datanla vẫn nhiều nước để du khách chiêm ngưỡng. Cùng với việc dâng nước tạo thành hồ, cảnh quan thiên nhiên Tuyền Lâm thì mọi người đã biết... tôi không phải nói gì thêm.
Có điều tôi cũng muốn nói rõ thêm, hồ Tuyền Lâm còn có nhiệm vụ chính là cung cấp nước cho khu vực trồng lúa, màu, dứa (thơm) ...cho cả một vùng rộng lớn của các xã Hiệp Thạnh, Liên Khương...(không biết địa danh ngày nay có thay đổi gì?) với diện tích hơn 1.300 hecta lận. Các bạn có thể ngạc nhiên! Không đâu! Sau khi nước hồ tháo về hạ lưu qua thác Datanla thì nhập vào dòng suối DaTam, chảy về Đập dâng Quảng Hiệp, cũng do chúng tôi khảo sát thiết kế xây dựng năm 1976, cách đây 40 năm. Hồi đó bên cạnh Nhà máy sứ VĨnh Tường...Nếu theo kênh chính Quảng Hiệp vào sườn dãy núi Voi (núi Voi kéo dài), các bạn sẽ gặp Đập dâng trên suối DaMe. Được biết ở đây đã hình thành khu du lịch sinh thái DaMe, nhờ vào cảnh quan mà đập dâng này tạo ra khi ngăn suối. Tôi rất mừng khi nghe bạn bè tôi, kể tội tôi sao chọn được vị trí và thiết kế công trình đập dâng đẹp như thế; nói  “cái tội” là không tạo ra cơ hội cho các thế hệ sau được sửa chữa, nâng cấp gì để có công ăn việc làm. Tôi vui và càng khâm phục chất lượng xây dựng thời đó ở đập dâng này. Chỉ có bằng đá xây thôi (đá chẻ) mà 40 năm rồi từ nền móng, thân đập, trước sau đều không bị xói lở nứt nẻ, hề hấn gì... Tôi ước có dịp ghé lại nơi này!
.... Ký ức Dalat còn nhiều và như với mỗi người, không bao giờ vơi cạn. Chính nhờ nó nâng bước,động viên tôi cho cuối nẻo đường đời và có dịp tỏ bày cùng các bạn!
 Xin cảm ơn và chúc các bạn vui và cùng yêu quý Dalat hơn tôi!!!

Thứ Sáu, 28 tháng 7, 2017

LẶNG LẼ

LẶNG LẼ

Một tấm trong ngần lặng lẽ soi
Đêm khuya chẳng tiếng hạc ngang trời
Cô liêu nghiêng bóng trầm hư ảo
Tĩnh mịch im lòng lắng lý lơi
Suối Tía lung linh chùm ánh điện
Tuyền Lâm xao xuyến trái tim người
Dấu sao thổn thức bên hồ vắng
Đỗ bến neo hồn được thảnh thơi.

Đông Thái Phan Tự Trí
Cảm ơn tác giả bức ảnh - Hoàng Việt Dalat
* Tuyền Lâm xưa còn có tên Suối Tía

Trong hình ảnh có thể có: núi, bầu trời, ngoài trời, thiên nhiên và nước

Chủ Nhật, 23 tháng 7, 2017

TRƯỚC BẾN NẠI HÀ

TRƯỚC BẾN NẠI HÀ

Như chuối như cau mẹ phải già
Đĩa đèn dầu lạc nở toàn hoa
Mũi kim chằm áo xưa từng chuẩn
Khóe mắt nhìn con hiện đã nhòa
Suốt kiếp tâm dồn thêm bão giật
Luôn đời cật táp bởi mưa sa
Lòng son người giữ không phai nhạt
Gửi lại đời sau... bến Nại Hà.

Phan Tự Trí


THÊM NGỌT GIẾNG LÀNG - thơ xướng họa

THÊM NGỌT GIẾNG LÀNG
 (họa thơ Trần Như Tùng)

Trời yên cảnh vật cũng vơi sầu
Ngọn gió âm thầm ghé những đâu
Được lắng điệu hò vui điện Quảng
Rồi nghe câu dặm ấm dòng Ngâu.
Qua rồi một thuở dầm cay đắng
Đã hết bao đời ngậm xót đau.
Thương, giận đôi hồi nay thiện cảm
Giếng làng thêm ngọt dễ gần nhau.

Phan Tự Trí

ĐÔI BỜ NHẬT NGUYỆT

Trăng dấu mây xanh thả giọt sầu
Đông về, màu xám đến từ đâu.
Chẳng do nhen nhóm mầm nơi bấc
Thì hẳn nâng niu gốc chốn ngâu.
Vũ trụ xoay vần nuôi chí lớn
Đất trời giao cảm giảm niềm đau.
Đôi bờ nhật nguyệt tình trong sáng
Hướng mọi tâm hồn xích lại nhau.

Trần Như Tùng

Trong hình ảnh có thể có: một hoặc nhiều người và ngoài trời

Trong hình ảnh có thể có: thực vật, ngoài trời, nước và thiên nhiên

DÁNG NGOẠI- Thơ xướng họa

DÁNG NGOẠI
Họa thơ Trần Như Tùng

Vó rảo cát bồi* miết tới đây
Xót trông vóc hạc ngoại hao gầy.
Lưng còng giữa ruộng cùng mưa nắng
Tóc bạc bên vườn với cỏ cây.
Muối mặn sao đành chia mối gió
Cay gừng đâu nỡ xẻ đường mây.
Giờ đây giũ hết bao hờn tủi
Để nhớ để thương cạn lại đầy.

Phan Tự Trí

* ca dao:
Đường dài ngựa chạy cát bay
Em về quê ngoại mấy ngày tới nơi
Đường dài ngựa chạy cát bồi
Em về quê ngoại một hồi tới nơi.

VỀ QUÊ NỘI

Bầm ơi ! ngàn dặm gái về đây
Tóc mẹ bạc phơ vóc dáng gầy.
Còn góp lửa hồng nương bếp rạ
Lại đưa tay héo chỉ vườn cây.
Bồi hồi kí ức người nương bãi
Rạo rực tâm hồn kẻ nước mây.
Lạc bước đem thân nơi đất khách
Hướng trời quê nội lệ vơi đầy.

Trần Như Tùng

Trong hình ảnh có thể có: 1 người, đang cười, cận cảnh




Thứ Năm, 20 tháng 7, 2017

TRÀN MỘNG

TRÀN MỘNG 
(Họa thơ CBG)


Chẳng lẽ kia rồi tiếng suối reo
Nôn nao người cũng rộn tay chèo
Phải đâu tình ít mà giăng bẫy
Nào kể thưa giàn cậy giải leo
Chiều đến khói thơm trùm mái rạ
Trăng lên cá rửng giỡn ao bèo
Về khuya đẫm gối đang tràn mộng
Những tưởng sương lành nhẹ gió reo.


Phan Tự Trí

CÒN REO

Có ai lắng tiếng nắng vàng reo?
Mây chớ ghen tuông giở thói chèo…
Chắc cặp chim sâu tưng bước nhảy
Phải đôi bướm trắng lượn giàn leo
Lá rung nhè nhẹ vời con nước
Gió thoảng run run phớt mặt bèo
Còn sắc, còn hương, còn thánh thót
Chờ ta nghe nhé…sợi hồng reo !


CAO BỒI GIÀ

Kết quả hình ảnh cho ảnh trăng mộng
HƯƠNG CŨ CÒN KHÔNG
(họa thơ Lý Đức Quỳnh)


Người về hương cũ biết còn không
Chiếc bách dè đâu xoáy giữa dòng
Trăm mối đìu hiu vừa rối cuộn
Bốn bề bát ngát đã xa trông 
Đã mờ thế hử chòm sao hạnh
Lại tắt rồi ư đốm lửa lòng
Nỡ để ngang trời ghim lời hứa:
Đón tuần nguyệt tỏ sáng gương trong.



ĐI GIỮA MUÔN TRÙNG
Lá rụng rơi chiều giữa khoảng không
Hàn liêu gợn gợn nước trôi dòng
Mây về phương ấy mênh mông đợi
Gió ở nơi nầy bát ngát trông
Bất tận triều lên triều cuộn bể
Vô biên sóng nổi sóng chao lòng
Mù giăng mắc cửi,chơi vơi bóng
Nguyệt lạnh sương nhòa hết trắng trong


Lý Đức Quỳnh 
Đồng Nai,4.4.2016





ĐỪNG CỐ ĐẤM...!

ĐỪNG CỐ ĐẤM...!
(họa thơ Như Thị)

Cờ xí thôi bay để lễ tàn
Đám đông người ngựa cũng dần tan
Ve rên tiễn hạ rền Tam Bảo
Chép quẫy đau nồi rối Táo Quan
Những ước hồn phiêu về Cẩm Thủy
Rồi mơ vía lạc tới Hàn San
Ăn xôi cố đấm xin đừng nhé
Kẻo họa vào thân lại ngỡ ngàng.
Đông Thái - Phan Tự Trí


CẢM HẠ TÀN!



Đìa cạn sen khô buổi hạ tàn
Bên đường phượng ứa sắc lìa tan
Ve chèn khúc muộn hờn cương tỏa
Cuốc ngậm giọng rền nhớ ải quan 
Xã tắc uy nghiêm cùng nhật nguyệt
Anh hùng lừng lẫy với giang san
Chớ cầm danh lợi mòn hào khí
Để giậu tềnh hênh chẳng ngó ngàng.

Như Thị

Trong hình ảnh có thể có: ngoài trời, thiên nhiên và nước

Thứ Tư, 12 tháng 7, 2017

NỖI CÔ ĐƠN

NỖI CÔ ĐƠN – Thơ xướng họa; Phan Tự Trí cùng các thi hữu Nguyễn Huy Khôi, Trần Lệ Khánh, Trần Như Tùng, Trương Ngọc Thạch, Phạm Duy Lương, Lý Đức Quỳnh, Bảo Trâm, Trịnh Cơ, Hải Rừng, Như Thị, Minh Thúy, Sông Thu...

NỖI CÔ ĐƠN

Vầng trăng ai xẻ nỡ mây trôi
Duyên nợ ba sinh dẫu hết rồi
Vẫn đượm bên hồn bao lửa thốt
Và vui giữa phách bấy hương cười !
Người đi phải chịu vùi khan giọng
Ai ở sao đành gọi rát hơi
Một dải Ngân Hà nao ẩn bóng
Chòm sao Chức Nữ dạt ngang đời.

Phan Tự Trí

CÁC BÀI HỌA:

ĐÔI DÒNG TÂM SỰ

Ngoảnh lại giật mình năm tháng trôi
Thu vàng bóng lá thoắt bay rồi!
Đã nhầu đắng đót chìm mưa móc
Lại đắm sầu thương ngậm khóc cười!
Chẳng đặng sớm mai khi tráng kiện,
Mong gì chiều tối lúc tàn hơi "?"
Nhân tình nhạt thếch câu nhân nghĩa
Thế thái buồn tênh chuyện thói đời!

Nguyễn Huy Khôi  7-2017

KẾT TÌNH ĐỜI
Thay lời thăm hỏi sức khỏe Hiền huynh Lê Đăng Mành!
(Họa 4 vận)

Kiếp người gió bụi thoắt tràn trôi
Đau yếu biết Huynh cực lắm rồi!
Sau trước vẹn tình sâu nghĩa nặng,
Thấp cao sênh dạ hả môi cười!
"Đêm còn vo gió"nuôi hồn chữ,
"Khuya vít cành trăng" chấp cánh lời!
"Lãm Nguyệt Hiên"nồng duyên hội bút
Xua đi tật bịnh, kết tình đời!

Nguyễn Huy Khôi -  Hạ 2017

TRỘM NGHĨ
Tặng hiền huynh Trần Như Tùng !

Mùa trôi,...tuổi tác cũng dần trôi
Kẻ ở,...người đi...cảnh...đã rồi !
Cả nghĩ tâm bào thêm dạ nẫu,
Dầm vương ruột nát héo môi cười!
Tình sâu son sắt dù phai tóc,
Nghĩa thậm chung trinh đến cạn hơi!
Ga chót dạ đài...ai chẳng "xuống"...
Trần gian đủng đỉnh....cứ vui đời!

Nguyễn Huy Khôi - 8-2017

NỖI CÔ ĐƠN

Thời gian thoáng vụt chuỗi ngày trôi...
Bạn hữu người thân vắng cả rồi !
Nhớ lúc Thơ hòa tươi nét chữ
Và khi nhạc trỗi ấm môi cười.
Lầu Phong Khách Mực nay thưa Vắng...
Gác Nguyệt Lư Trầm hết tỏa hơi !
Thấm nỗi cô đơn chiều lãng đãng.
Âm thầm vây bủa...lạnh trang đời..!

Trần Lệ Khánh--11-7-2017.

MỘT MÌNH

Thế là ngày tháng lặng thầm trôi
Bà bỏ tôi đi , thảm quá rồi.
Nhà quạnh cần lo luôn sạch sẽ
Lòng đau vẫn phải gắng tươi cười.
Bày măm gọi gió chờ queo cổ
Giũ chiếu mời mây đợi hết hơi,
Ai đã cô đơn từng cảm nhận
Mong nhanh ngày cuối để vui đời .

Trần Như Tùng

THƯA KHÔI ĐỆ

Một mình dầu dãi suối sầu trôi
Nhận khúc thân thăm nhẹ bớt rồi.
Lời bạn, như nồng đưa gió quạt
Tình thi, tựa bổ giúp nhau cười.
Ngán ăn được phở nương ngon miệng
Thấm mệt coi thơ bớt hụt hơi.
Càng thấy vui lên tin cuộc sống
Cảm ơn Người đã tặng men đời .

Trần Như Tùng



VỊNH ĐÁ BĂNG

Con thuyền giảm tốc lững lờ trôi
Kìa ! Vịnh Đá Băng* đã đến rồi
Dòng thác long lanh, tay chỉ trỏ
Mặt hồ nhẹ gợn, miệng tươi cười
Núi non trước mắt đan màu tuyết
Ống khói sau lưng nhả bóng hơi
Mượn buổi viễn du vùng giá lạnh
Tạm quên nắng hạ để vui đời

(*) Glacier Bay

Trương Ngọc Thạch - 11 tháng 7, 2017


RỌI BÓNG DÒNG XA

Gió nhẹ đưa thuyền lặng lẽ trôi
Từng qua sóng cả nghĩ yên rồi
Đôi bờ vắng vẻ đâu lời hát
Mấy khoảng rềnh rang chỉ tiếng cười
Sáo hót lầu son mờ giọt nắng
Sương vờn mặt nước thoảng làn hơi
Bâng khuâng cá lội dồn con nước
Rọi bóng dòng xa dệt mộng đời

Phạm Duy Lương, 7 – 2017

TÔI VỚI TÔI

Tựa mảnh mây chiều loáng thoáng trôi
Ngày theo dĩ vãng ỉm im rồi
Bàng quan ngọn rũ không còn khóc
Lãnh cảm cành khô đã hết cười
Khổ não dầm dề neo trọ bóng
Ưu phiền ngút ngát giữ cầm hơi
Đau làm hãi sợ thân mòn sống
Luẩn quẩn tôi thêm tích nợ đời

Lý Đức Quỳnh

MỘT PHẦN ĐỜI

Dương Gian một bước đã tàn trôi
Thử kiếp con người quá đủ rồi
Nếm trãi những cơn đau thống khổ
Kinh qua nhiều cảnh điệu vui cười
Thôi đành an phận vơi tàn niệm
Đừng để úa tàn đến ngất hơi
Rồi sẽ vươn qua bao nghiệt ngã
Cùng nhau vượt bước khỏi trần đời.

Bảo Trâm

MAY VÀ RỦI 

Thân này sống tựa lục bình trôi
Phiêu bạt giang hồ khắp chốn rồi
Có lúc buồn tình lên tiếng khóc
Đôi khi vui thú  hé môi cười
Gia tài quẩn bách nên xì khói
Cơ nghiệp tan tành phải cạn hơi
Canh bạc hên xui nào biết được
Nhào vô mới rõ cảnh trần đời.

TRỊNH CƠ - 11 Juil.2017

KHUYÊN MÌNH

Trăm điều nào cứ được xuôi trôi
Phấn đấu vương lên dẫu quỵ rồi
Chớ phủi càn khôn lời tiếc hối
Đừng ôm oán giận tiếng đùa cười
Nhân tâm phải lẻ chờ  duyên tới
Nghĩa cử không lo chuyện dở hơi
Còn sống là vui tìm đổi mới
Nhú lòng  tha thiết với tình đời

Hải Rừng - 11/7/2017

CẢM TẠ ĐỜI
“Họa 4 vần”

Ngắc ngoải bên chiều vẫy bóng trôi
Biết thân đang bệnh đã lâu rồi
Đêm vo cánh gió mà chia chữ
Khuya vít cành trăng cũng góp lời
Những đợi ca ngâm chăm cuộc sống
Còn mong xướng họa dưỡng làn hơi
Chờ người trao tặng vài câu để
Thầm nhủ lòng luôn cảm tạ đời.

Như Thị

CÔ LẺ

Âm thầm còn lại nửa đời trôi
Một thuở chờ nhau quá muộn rồi
Mấy lúc lệ vơi trong giấc ngủ
Bao khi mi đọng giữa cơn cười
Đìu hiu tiếng thở như tàn sức
Khắc khoải lời than đến cạn hơi
Gió thổi mây bay về bốn hướng
Khát khao vẫy gọi giấc mơ đời

Minh Thuý - Tháng 7_2017

CHẶNG CUỐI ĐƯỜNG ĐỜI

Vô tình năm tháng cứ dần trôi
Nay quỹ thời gian sắp cạn rồi
Trước mắt biển sâu tràn sóng nước
Sau lưng rừng rậm tỏa sương hơi
Miên man kỷ niệm vương niềm nhớ
Trĩu nặng tâm tư vắng tiếng cười
Bạn hữu đồnng hành còn mấy kẻ
Cùng ta đi nốt quãng đường đời ?


Sông Thu


XIN NGƯỜI YÊN NGHỈ

Đây là bài thơ của cháu Phan Tự Trí  kính viếng ông chú Trịnh Đức Trình. XIN NGƯỜI YÊN NGHỈ Trời đông sướt mướt thả dòng...