Thứ Tư, 27 tháng 9, 2017
Thứ Hai, 25 tháng 9, 2017
LÀNG TÔI - thơ Đông Thái
LÀNG TÔI
Quê nghèo cũng có một con
sông
Mải miết về xuôi đổi mấy dòng ?
Núi trọc đất phơi chuồi quạnh quẽ
Rừng thưa lũ quét trải mênh mông
Trách ai hám lợi không thương lục
Giận kẻ tham danh chẳng tiếc hồng
Đã thấy nương dâu thành bãi bể
Làng tôi mai mốt có còn không ?
Làng tôi mai mốt có còn không ?
Bên lở em về mãi ngóng trông
Chẳng thấy đò xưa nào đậu bến
Chỉ nghe tim cũ chạnh neo lòng
Xác xơ đồng bãi dưa hồng nhạt *
Phờ phạc lưới chài nước hến trong **
Đông Thái một thời vui chợ Hạ
Còn đâu khoa bảng hội tương phùng!
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)
XIN NGƯỜI YÊN NGHỈ
Đây là bài thơ của cháu Phan Tự Trí kính viếng ông chú Trịnh Đức Trình. XIN NGƯỜI YÊN NGHỈ Trời đông sướt mướt thả dòng...
-
PHÚT BÙ THƠ Chuyến gặp trần gian dẫu hết giờ Ông trời tạm giữ phút bù thơ * Trao vần chữ sáng nào ân hận Nhận ý lời hay khỏi bấ...
-
MỪNG TẤN PHONG Mừng quá! Ôi nàng được tấn phong ! Tinh mơ rực rỡ ánh mai hồng Xuân sơn nào sánh làn da mịn Thu thủy chào thua đá...
-
HOA MUA Hoa mua nào để bán mà mua Vô chủ người ơi chớ cợt đùa Biết chốn hoang vu cùng thảo thụ Quen nơi vắng vẻ với sơn hồ Thủy...