Thứ Năm, 15 tháng 3, 2018

LỠ CHUYẾN – THƠ THỈNH HỌA




Phan Tự Trí cảm tác bài thơ này từ 2 câu đề ảnh của Anh Lê Đăng Mành trên FB, 
Đò ngang lạc dấu chân người cũ !
Bến nước soi hình bóng bạn xưa

(Ảnh kèm đây)
Và các thi huynh Nguyễn Hữu Chánh, Hoành Trần, Trần Ngộ, Song Thu, Songquang, Thủy Lâm Synh, Trần Lệ Khánh - Trúc Lệ, Như Thị, Phạm Duy Lương, Minh Thúy, Trần Như Tùng ... góp họa
Kính mời quý thi huynh tỷ cùng xem, chia vui và tiếp tục góp bút

LỠ CHUYẾN

Im vắng lâu rồi, mấy chuyến đưa ?
Chờ mong năm tháng mấy cho vừa 
“Đò ngang lạc dấu chân người cũ !
Bến nước soi hình bóng bạn xưa”
Ngơ ngẩn thư trời xiêu đổ gió 
Nôn nao tin nhạn ướt dầm mưa
Sông Tương nơi ấy ai còn nhớ 
Con nước đục trong đã đến mùa.


Phan Tự Trí


BÀI HỌA


ĐÒ NGANG


Cuộc đời như một chiếc đò đưa
Lắm nỗi đa đoan đã thấy vừa
Ngại lấy tiền công bao khách cũ 
Khó đền ơn nghĩa những ai xưa
Mãi chờ kẻ lạ trong ngày gió
Hoài đợi người quen giữa đêm mưa
Mấy nẻo bến bờ còn để nhớ
Vàng trăng mạn khẳm được bao mùa




BẾN TIÊU TƯƠNG!
Xin phép họa cùng vận với anh Tu Tri Phan để giữ nguyên hai câu của anh Mành.

Bến vắng mà sao vẫn đợi đưa?
Thương cho khách lữ mới như vừa.
Đò ngang lạc dấu chân người cũ !
Bến nước soi hình bóng bạn xưa
Sờ sẩm cầu rêu rời rả gió.
Lắt lay mái rạ tả tơi mưa.
Lặng nghe sông kể nhiều tâm sự,
Để biết thời gian đã chuyển mùa.


Hoành Trần-15/3/18


BẾN CHIỀU

Bến chiều làn nước khẽ đong đưa
Thương nhớ thuyền xa biết mấy vừa
Từ độ hồn trăng say bóng cũ
Đến hồi mộng khách tủi sông xưa
Vần thơ ai thả nghiêng cành gió
Cuộc rượu người mời ấm dạ mưa
Bình thuỷ tương phùng đang lỗi nhịp
Ngày vui tri ngộ hẹn sang mùa


Trần Ngộ


TRỞ VỀ

Ngày ấy, nơi này, ai tiễn đưa
Luyến lưu biết mấy cũng chưa vừa
Sông buồn, mặt nước lao xao gợn
Bến vắng, bờ tre lất phất mưa
Ký ức khôn nhòa hình bóng cũ
Thời gian khó nhạt mảnh tình xưa
Một mình đứng lặng, lòng ngơ ngẩn
Vai lạnh run trong gió chuyển mùa.

Sông Thu

ĐÒ TÌNH LẠC BẾN
“Tung hoành trục khoán”
Đò ngang lạc dấu chân người cũ
Bến nước soi hình bóng bạn xưa
“Thơ Lê Đăng Mành”

ĐÒ vắng lữ hành tớ vẫn đưa
NGANG sông đâu ngại khẳm hay vừa !
LẠC dòng thủy lộ ,thuyền xuôi mái
DẤU vết còn chăng ,đơi đến mùa ?
CHÂN bước mà lòng e ngại gió
NGƯỜI về sao dạ sợ đêm mưa
CŨ càn tình nghĩa thêm gắn bó
BẾN NƯỚC SOI HÌNH BÓNG BẠN XƯA

Songquang

LỖI HẸN

Người đi lắm kẻ đón người đưa
Bỏ lại tình ta nhớ chẳng vừa! 
Suối vắng tương tư lời nói cũ 
Đêm tàn khắc khoải tiếng cười xưa
Bao nhiêu ước thệ cùng mây gió 
Bỗng chốc tan tành với nắng mưa
Nỗi khổ triền miên ai có thấu
Cô đơn nhuộm tím gió giao mùa.


Thủy Lâm Synh-Mar. 15, 2018

NHỚ BẠN..!

Nỗi nhớ niềm thương khó kể vừa.
Vẫn dòng sông chảy vẫn thuyền đưa.
“ Đò ngang lạc dấu chân người cũ…
Bến nước soi hình bóng bạn xưa.”
Sầu lắc hồn dâng cuồn cuộn sóng.
Lệ tràn mắt thẳm mịt mùng mưa.
Người ơi ! sao vẫn mù tăm cá..?
Xuân Hạ Thu Đông mãi chuyển mùa.

Trần Lệ Khánh - Trúc Lệ

NHỚ MỘT CÂU HÒ

Gác mái thuyền chờ bóng khách đưa
Đêm hôm vang vọng tưởng như vừa
Đò ngang lạc dấu chân người cũ
Bến nước soi hình bóng bạn xưa
Bảng lảng yên hà chen dặm gió
Nhạt nhòa phiến nguyệt lội đường mưa
Ngồi đây khắc khoải xâu hương đọng
Cổ độ đa* phơi đã mấy mùa

Như Thị
*Cây đa bến cộ còn lưa
Con đò đã thác năm xưa tê rồi.
Cộ có nghĩa là xưa , bến cộ = bến xưa
Còn " lưa" là một từ cổ có nghĩa là còn lại ,

 ngôn từ này đem lại một cảm giác u hoài, luyến tiếc

BẾN CHIỀU

Theo làn sóng nhẹ gió chiều đưa
Giỡn ánh hoàng hôn cánh nhạn vừa
Chấp chới làn xao vành nguyệt khuyết
Bồi hồi dạ tưởng cánh buồm xưa
Cùng vui nổi nhạc xanh ngày nắng
Vững ruổi theo đàn tím buổi mưa
Dõi hướng trời xa ngàn gửi lại
Tình trong xóm nhỏ nặng bao mùa


Phạm Duy Lương

ĐÒ CHIỀU

Hoàng hôn bàng bạc một đò đưa
Hồn gởi về đâu luống mộng vừa 
Bến lạnh âm thầm mơ dáng ấy 
Sông buồn lặng lẽ nhớ người xưa
Lạc tàn ánh mắt rơi chiều nắng
Khắc khoải con tim cuộn gió mưa
Ngày ấy thuyền đưa ai gót ngọc 
Tương tư ngớ ngẩn đã bao mùa 

Minh Thuý Tháng 3_ 2018 

MÙA HOA BƯỞI ẤY

Nhớ lại hôm nào bến tiễn đưa
Thuyền xuôi gió thuận , tiết xuân vừa ...
Người đi ngước mắt , tình mai trúc
Kẻ ở trông trời , chuyện nắng mưa.
Nón vẫy , sao quên hình buổi ấy
Thời vù , đành kể chuyện ngày xưa.
Vườn nhà , ai đó mơ hương bưởi
Thoáng đó , hoa rơi cả chục mùa .

Trần Như Tùng



XIN NGƯỜI YÊN NGHỈ

Đây là bài thơ của cháu Phan Tự Trí  kính viếng ông chú Trịnh Đức Trình. XIN NGƯỜI YÊN NGHỈ Trời đông sướt mướt thả dòng...