Thứ Tư, 27 tháng 9, 2017
Thứ Hai, 25 tháng 9, 2017
LÀNG TÔI - thơ Đông Thái
LÀNG TÔI
Quê nghèo cũng có một con
sông
Mải miết về xuôi đổi mấy dòng ?
Núi trọc đất phơi chuồi quạnh quẽ
Rừng thưa lũ quét trải mênh mông
Trách ai hám lợi không thương lục
Giận kẻ tham danh chẳng tiếc hồng
Đã thấy nương dâu thành bãi bể
Làng tôi mai mốt có còn không ?
Làng tôi mai mốt có còn không ?
Bên lở em về mãi ngóng trông
Chẳng thấy đò xưa nào đậu bến
Chỉ nghe tim cũ chạnh neo lòng
Xác xơ đồng bãi dưa hồng nhạt *
Phờ phạc lưới chài nước hến trong **
Đông Thái một thời vui chợ Hạ
Còn đâu khoa bảng hội tương phùng!
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)
XIN NGƯỜI YÊN NGHỈ
Đây là bài thơ của cháu Phan Tự Trí kính viếng ông chú Trịnh Đức Trình. XIN NGƯỜI YÊN NGHỈ Trời đông sướt mướt thả dòng...
-
YÊU VÌ NGỌN BÚT Trên trời thiên lý cánh bằng bay Âu tự nghìn xưa cũng thế này Thơ túi siêng gom càng chóng chặt Rượu bầu biếng nh...
-
NỖI CÔ ĐƠN – Thơ xướng họa; Phan Tự Trí cùng các thi hữu Nguyễn Huy Khôi , Trần Lệ Khánh, Trần Như Tùng, Trương Ngọc Thạch, Phạm Duy Lươ...
-
VÔ CÙNG Mới hay vũ trụ thiệt vô cùng Ngọn gió nao cành để lá rung Danh vọng cuồng say qua mấy bận Tiền tài hoang úa biết bao vu...