Khi anh 30
(Thu Hương viết
về anh hai Phan Tự Dũng)
Tôi viết bài này khi anh tròn 30 tuổi.
Giờ anh đã nằm dưới đất lạnh, mong anh hiểu cho lòng tôi có bao nhiêu nỗi ân
hận dày vò. Lắm lúc tôi vô tâm, ích kỷ, tôi quên đi những thiệt thòi anh tôi
phải gánh chịu.
"Nghe theo cuacang, mình gọi là anh
Hai, chứ trước đó chỉ gọi là anh Dũng. Anh Hai, nghe nó cứ lạ lạ thế nào, nhà
mình có phải người nam đâu, ngoài bắc phải kêu là anh Cả chứ. Nhưng thôi, tên
thì có gì quan trọng, với lại anh Dũng cũng quen được kêu như vậy rồi.
Là con cả trong gia đình 3 anh em, anh
là người chịu nhiều thiệt thòi nhất, mặc dù mình không chắc là anh có nhận ra
điều đó hay không. Anh bị down syndrome, bẩm sinh. Những người có cùng hội
chứng này nhìn rất dễ nhận ra, nhất là ở đôi mắt. Mẹ kể hồi mới sinh, anh phải
nằm lồng kính. Rồi sau đó, anh bệnh hoài, 1 tháng đến BV 2 lần. Rồi anh không
đi được, mãi tới khi Hương ra đời (anh 3 tuổi), anh mới chập chững bước đi
những bước đầu tiên. Mà lúc ấy mẹ sợ, còn không tính để Hương ra đời nữa ấy
chứ.
Mình đã gặp nhiều người cũng bị down,
anh mình thuộc dạng không đến nỗi quá nặng, vẫn biết tự chăm sóc bản thân, biết
thương biết ghét, biết tiếp nhận thông tin và đôi khi cũng rất nhạy cảm về thái
độ người khác, chỉ có điều là không học được. Anh thích viết, và viết nắn nót
rất đẹp. Anh thích nhìn từ báo viết ra vở, anh đánh vần được từng từ nhưng đọc
được từ sau thì quên từ trước, cho nên không ráp được nguyên câu. Chỉ trừ có
tên ba mẹ, tên mình, tên em gái là anh đọc được nguyên 3 hay 4 từ một lúc.
Hồi mới chuyển xuống Biên Hòa, ba mẹ đã
gửi anh vào trường ma-xơ ở Phúc Hải, một tuần đón về một lần. Ở trường ma-xơ
nên trước khi ăn phải đọc kinh, về nhà anh cũng giữ thói quen vậy một thời
gian. Mà buồn cười lắm, anh chỉ đọc đoạn đầu đàng hoàng: "Lạy cha chúng
con ở trên trời, chúng con nguyện danh cha cả sáng..." gì gì đó, rồi hình
như anh cũng chả thuộc nên liến thoắng một hồi nhưng chả ai nghe ra cái gì, rồi
"Amen".
Lúc đó mình còn bé quá, không hiểu nhiều
lắm, nhưng chắc ba mẹ nhớ con, thương con không chịu nổi nên không gửi nội trú
cả tuần nữa, chỉ hàng ngày đưa anh đến trường, rồi chiều đón về, kiểu như gửi
nhà trẻ vậy thôi. Mấy đứa cùng gửi ở đó toàn nhỏ tuổi hơn anh. Còn nhớ buổi
trưa ngủ dậy được phát đồ ăn, hôm thì chuối, hôm thì chè, hoặc bánh trái gì
đấy. Anh thường xuyên để giành đem về cho Hương. Mà không hiểu sao anh quý
Hương hơn Hằng (hồi đó thôi, cuacang đừng buồn nhé). Mẹ đùa, hỏi anh sau này ba
mẹ không nuôi được nữa thì anh Dũng ở với ai, anh luôn chọn Hương. Rồi ba mẹ
thấy gửi ma-sơ cũng chẳng hơn gì, anh lại hay bị bọn con nít cùng trường bắt
nạt, nên thôi ba mẹ lại cho về nhà.
Nhớ hồi học cấp 2, có mấy đứa bạn ác ôn,
biết gia cảnh nhà mình, chúng nó cứ chọc mình là "có thằng anh
khùng", làm mình khóc mấy lần và hình như vì thế mà mình rất ngại cho
người khác biết về anh. Trẻ con quá nhỉ, đám bạn mình trẻ con, mình cũng trẻ
con. Bọn trẻ con trong xóm lúc đầu cũng thế, trêu chọc anh, nhưng sau đó thì chúng
nó thấy anh chẳng hại ai bao giờ, mà lại hay bị tổn thương, rồi chúng nó chuyển
sang đối xử bình thường.
Bây giờ lớn một chút, hiểu biết một
chút, mình chẳng còn ngại ngần hay giấu giếm ai. Rất nhiều người tỏ ra thông
cảm và khâm phục ba mẹ mình. Mình cũng biết trong thâm tâm ba buồn lắm, mặc dù
rất vui, rất tự hào về hai cô con gái, nhưng cái niềm vui và tự hào sẽ trọn vẹn
hơn biết bao nếu...
Tết năm 1999 (hay 2000?), mình ở Úc về
VN. Anh bị bệnh nặng. Bác sĩ ban đầu chẩn đoán lao phổi, đưa vào viện lao Phạm
Ngọc Thạch, nằm mấy ngày, uống thuốc càng lúc càng phù người. Mẹ lo quá, lén
cho anh uống thuốc lợi tiểu... rồi gặp ông bác sĩ trực có kinh nghiệm hơn, ông
ấy mới chẩn đoán là không phải bệnh phổi, mà là tim, thế là hôm sau đưa anh qua
Chợ Rẫy. Trời ạ, chẩn đoán bệnh kiểu gì có chết con người ta không chứ. Tình
hình anh rất nguy kịch, bao nhiêu người nói sợ không qua khỏi. Bác sĩ Thịnh
(rất giỏi) trực tiếp điều trị cho anh. Thuốc ngoại đắt tiền, ba mẹ bảo bao
nhiêu cũng ráng lo được. Hàng ngày mẹ ở chăm anh, ba đi làm, chiều tối ba chạy
xe máy 35km xuống SG, ngủ lại với anh rồi sáng hôm sau lại chạy về BH đi làm.
Mà ở bệnh viện có được một phòng riêng hay giường riêng gì, hai bệnh nhân trên
1 giường, mẹ phải trải chiếu nằm dưới đất cạnh chậu, cạnh bô. Thương ba mẹ quá!
Thời gian đó anh gầy còn da bọc xương, hai mắt trũng sâu. Mà anh không bao giờ
kêu đau, kêu mệt. Tay anh bầm hết vì chích thuốc, truyền thuốc, đến nỗi bác sĩ
khó khăn lắm mới tìm được ven để đưa kim vào. Chẳng hề một lời kêu than. Đêm 30
Tết, mình ở trong bệnh viện với mẹ và anh. Lúc bắn pháo hoa, từ tầng 11 của Chợ
Rẫy nhìn ra Đầm Sen thấy pháo hoa cũng khá rõ. Rồi trưa mùng 1, bao nhiêu người
đến thăm. Thời gian anh ở BV, bạn bè ba mẹ đến thăm đông lắm, ngày nào cũng có,
ở ngoài bắc vào công tác cũng ghé thăm, cho quà, giúp đỡ. Trước hôm mình lên
đường quay lại Úc thì anh được xuất viện, về nhà điều trị tiếp. Nhớ cảnh anh
nằm nơi ghế bố, như không có chút sinh khí nào, thương ơi là thương. Nhưng giờ
đây đã trở lại hồng hào, mập mạp, sáng sáng dậy từ 4:30 đi bộ, tập võ, hít đất.
Tối đi ngủ sớm, bật quạt vù vù bất kể trời nóng hay lạnh. Ngày ngày làm
"bảo vệ" cho công ty mẹ. Thỉnh thoảng quát tháo mấy đứa em họ tí để
ra oai.
Sau này mỗi lần nhắc lại, ai cũng nói đó là một phép màu.
Anh 30 tuổi, không như những tên con
trai khác - mong muốn tiền tài, danh vọng, tình yêu. Anh cần gì? Mình có biết
được không? Đối với anh, hạnh phúc là gì? Thành công là gì? Thôi thì chúc cho
anh vui những niềm vui nho nhỏ hàng ngày, chúc cho anh được sống theo kiểu mà
anh thích."
Image
9 bình luận
Bình luận
David Nguyen My condolences to you, teacher.
Huong
Phan Thanks, Du~ng. Same to you.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét