THƠ TÌNH CHO
EM
1.
CHỜ XUÂN
Dãy bàng trút lá sang đông
Chơ
vơ cành cụi vương trong khói chiều
Rét về chăng đấy em yêu
Sao
nghe ngọn gió mang nhiều băn khoăn
Tưởng như sương nặng đầu cành
Thương
em nắng lại ấm lành em ơi
Bao nhiêu năm tháng qua rồi
Bâng
khuâng kỷ niệm bao lời đưa nhau
Vườn xuân thơm ngát hương cau
Hè
vui chở nắng con tàu xuôi Nam
Nước dừa trong bóng dừa lam
Ban trưa mát rượi con đường ta đi
Gió lùa mang ánh trăng khuya
Thơm như hơi thở đời chia với mình
Thời gian nuôi lớn mối tình
Yêu em, thương nhớ “ trái tim bồi hồi “ (*)
Hát rồi
hát nữa em ơi
Cùng em tiếng hát suốt đời theo anh.
Cuối
trời gieo đợt nắng hanh
Dãy bàng bổi hổi nghiêng cành chờ xuân.
Hà
Nội, tháng 12 - 1973
Đông
Thái Phan Tự Trí
(*) Lời trong
1 bản tình ca Nga
2.
VẮNG EM
Khuya rồi, con đã ngủ ngon
Mình
anh thức với nỗi buồn vắng em
Giở hình em dưới ngọn đèn
Cho
anh sống lại những đêm hẹn hò
Để rồi chợp mắt trong mơ
Anh
hôn mái tóc, ôm bờ vai em
Làn môi rượi mát hương sen
Mà
sao cháy bỏng một miền yêu thương
Và đôi mắt – cửa tâm hồn
Nhìn
anh đăm đắm mơn man ngọt lành
Để anh soi bóng hồn anh
Để
xa thì nhớ để thành hôm nay
Nhớ mong đằng đẵng tháng ngày
Em
về anh siết vòng tay đợi chờ
Để còn không phải giấc mơ
Em
chiều anh mãi – bao giờ rứa em ?
Đà Lạt – 21-3-1985
Đông Thái Phan Tự Trí
3.
NHỮNG NGÀY
XA CÁCH
Bên em thực đó hay mơ
Dù
không vần điệu hồn thơ vẫn đầy
Con tàu đi suốt đêm nay
Giằng
em ra khỏi vòng tay anh rồi
Ngẩn ngơ trang giấy trang đời
Dòng
Thơ xưa ấy em ơi trở về
Rừng xưa hương dẻ sương
khuya
Trăng
xưa mọng ướt đêm hè bờ môi
Vòng tay xoắn xuýt không thôi
Hòa
tan cả một cuộc đời cho nhau
Ngất ngây mãi nụ hôn đầu
Hương
còn vương mãi mai sau, bao giờ
Tình yêu không có tuổi già
Hồn
anh mãi khát em là giếng khơi
Băn khoăn day dứt khôn nguôi
Bởi
giờ chưa xứng với người năm xưa
Tháng ngày thấm thoắt thoi đưa
Chẳng
làm nắng ấm chỉ mưa mãi buồn
Sông xưa lai láng cội nguồn
Xuôi
về nay sóng vẫn thương vỗ bờ
Trách sao lòng vẫn hững hờ
Để
em khổ đến bao giờ sông ơi
Đêm xuân pháo nổ vang trời
Riêng
anh im vắng, bồi hồi vắng em.
Biên Hòa, xuân 1989
Đông
Thái Phan Tự Trí
4.
XUÂN CHỜ
MONG
Lâu rồi không viết cho em
Ngập ngừng viết, xóa – Nay xuân lại về
Tóc
xanh đã vẹn câu thề
Lũy tre đêm ấy lũy tre sương dày
Mấy
vòng trái đất vòng tay
Nụ hôn còn đọng ngất ngây suốt đời
Trăng tròn trăng khuyết đầy vơi
Hoa trăng hương vải chơi vơi bồng bềnh
Đã qua biết mấy thác ghềnh
Phải chăng suối ngọt để dành tình yêu
Thương nhau nắng sớm mưa chiều
Thắm, phai, lỡ hẹn bấy nhiêu cũng là
Mấy chục năm đã trôi qua
Thơ xuân vẫn đượm hương quà cho ai
Đường xuân còn mãi còn dài
Mắt ai một thoáng mà ai ngẩn lòng
Xuân chờ mong vẫn chờ mong
Như là đến hẹn – mùa đông qua rồi .
Xuân Quý Dậu 1993
Đông
Thái Phan Tự Trí
5.
THĂM LẠI NHÀ
XƯA
Thương yêu tặng các con
Ba về thăm lại nhà xưa
Nơi bao năm tháng gió mưa dãi dầu
Tóc pha sương một mái đầu
Bùi
ngùi ô cửa nghiêng màu thời gian
Gọi nhà là để cho sang
Thực
ra chỉ một căn hầm mà thôi
Nhưng nơi đây đã ra đời
Các con đã lắng bao lời mẹ ru
Đầu giàn tươi mát đung đưa
Su su thầm lặng những mùa nuôi con
Và đây con Quýt vẫn còn (*)
Vật xưa chủ cũ xoay tròn bước đi.
Công hầu khanh tướng mà chi
Mai ngày khôn lớn nhớ ghi nơi này
Trời xanh thơm phấn thông bay
Hoa quỳ vàng đượm rắc đầy
nắng xuân.
Đà
Lạt , Mùa hoa quỳ, 1993
Đông
Thái Phan Tự Trí
(*) tên con chó nhà nuôi, đi xa không
mang theo được, để cho chủ mới nuôi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét