TRƯỚC BẾN NẠI HÀ
Như chuối như cau mẹ phải già
Đĩa đèn dầu lạc nở toàn hoa
Mũi kim chằm áo xưa từng chuẩn
Khóe mắt nhìn con hiện đã nhòa
Suốt kiếp tâm dồn thêm bão giật
Luôn đời cật táp bởi mưa sa
Lòng son người giữ không phai nhạt
Gửi lại đời sau... bến Nại Hà.
Phan Tự Trí
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét