Thứ Năm, 9 tháng 11, 2017

THUỞ ẤY - TƠ TRỜI

THUỞ ẤY - TƠ TRỜI
(họa CHÂN TRỜI KÝ ỨC Trương Đức Hạnh)

Rối lòng nào biết ngỏ cùng em
Thao thức canh khuya lá động rèm
Mây nắng mới in eo dáng dịu
Rêu sương còn ấm gót chân mềm
Có êm giấc mộng bên màn ấm
Hay chợt cơn mơ giữa trướng đềm
Vương mãi tơ trời hương ngát tỏa
Tiếng gà xao xác nhớ : à đêm.

Phan Tự Trí
07112017

CHÂN TRỜI KÝ ỨC
Nhớ thuở ban đầu vuốt tóc em
Hằng Nga trải mộng gió hôn rèm
Nụ tình chúm chím duyên tình mọng
Suối ngọc xôn xao cánh ngọc mềm
Kỷ niệm quay về bao thắm thiết
Thuyền yêu bỗng nhớ lắm êm đềm
Góc vườn hò hẹn hoa vừa nở
Giấc điệp trăng cười rực bóng đêm.

06112017
Trong hình ảnh có thể có: 2 người, mọi người đang cười, mọi người đang đứng, hoa, cây, bộ vét, thực vật và ngoài trời

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

XIN NGƯỜI YÊN NGHỈ

Đây là bài thơ của cháu Phan Tự Trí  kính viếng ông chú Trịnh Đức Trình. XIN NGƯỜI YÊN NGHỈ Trời đông sướt mướt thả dòng...