Thứ Năm, 20 tháng 7, 2017

HƯƠNG CŨ CÒN KHÔNG
(họa thơ Lý Đức Quỳnh)


Người về hương cũ biết còn không
Chiếc bách dè đâu xoáy giữa dòng
Trăm mối đìu hiu vừa rối cuộn
Bốn bề bát ngát đã xa trông 
Đã mờ thế hử chòm sao hạnh
Lại tắt rồi ư đốm lửa lòng
Nỡ để ngang trời ghim lời hứa:
Đón tuần nguyệt tỏ sáng gương trong.



ĐI GIỮA MUÔN TRÙNG
Lá rụng rơi chiều giữa khoảng không
Hàn liêu gợn gợn nước trôi dòng
Mây về phương ấy mênh mông đợi
Gió ở nơi nầy bát ngát trông
Bất tận triều lên triều cuộn bể
Vô biên sóng nổi sóng chao lòng
Mù giăng mắc cửi,chơi vơi bóng
Nguyệt lạnh sương nhòa hết trắng trong


Lý Đức Quỳnh 
Đồng Nai,4.4.2016





Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

XIN NGƯỜI YÊN NGHỈ

Đây là bài thơ của cháu Phan Tự Trí  kính viếng ông chú Trịnh Đức Trình. XIN NGƯỜI YÊN NGHỈ Trời đông sướt mướt thả dòng...