Thứ Ba, 31 tháng 10, 2017

BIẾT MẤY ĐÔNG

BIẾT MẤY ĐÔNG
Xa vắng người đi biết mấy đông
Từ khi cô ấy vẫn chưa chồng
Non mòn bóng xế còn mong đợi
Biển cạn nước ròng chẳng đếm đong
Thuyền chở ân tình không đắm mạn
Buồm giăng nỗi nhớ mãi căng phồng
Dẫu ngày hoá đá không phai lợt
Chàng mải phương nào có thấu không?

Phan Tự Trí
Không có văn bản thay thế tự động nào.
BÀI HỌA (Nói với con gái yêu ngày con đi lấy chồng)
Con đã đi rồi, có đúng không?
Từ nay con hết cảnh “chưa chồng”
Non cao bóng cả hằng mong đợi
Hạ ngắn đông dài, cứ ngóng trông
Thuyền nhớ tình cha không chở hết
Buồm ơn nghĩa mẹ mãi thong dong
Dẫu mai con lớn, mòn bia đá
Dám tấc vàng sai (*), con biết không?


Thơ cụ Nguyễn Du: “Dẫu mòn bia đá, dám sai tấc vàng”.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

XIN NGƯỜI YÊN NGHỈ

Đây là bài thơ của cháu Phan Tự Trí  kính viếng ông chú Trịnh Đức Trình. XIN NGƯỜI YÊN NGHỈ Trời đông sướt mướt thả dòng...