Thứ Ba, 16 tháng 5, 2017

PHẬN DUYÊN THIÊN PHÚ
“Lộc lư ngũ bộ - Ngũ độ thanh”
(họa HẠ CHIỀU - Như Thị)

Trên đường khổ hạnh rứa là đây
Lặng ngóng hang còng bãi biển tây
Mỗi bước chân chồn như mệt lả   
Từng đêm trí mỏi đã cuồng lay
Thương rồi chẳng nhẽ hồi cam tận
Giận lắm dào ôi bữa khổ lai
Lữ thứ hoài mong ngày trở lại
Hằng đêm nức nở phận lưu đày

Nặng túi đeo bòng những mỏi tay
Trên đường khổ hạnh rứa là đây
Hương tình đã rực ai nào thấy
Lửa nghĩa đang rền bậu có hay
Vẫn ước thôi miền vơ vẩn nọ
Hoài mong hết cõi hẩm hiu này
Sương mờ một dải quàng thê thiết
Đã nhuộm hôn hoàng tủi bóng mây

Bên trời ảo vọng chút tình ngây
Đã thử vì sao mới rạc gầy
Giữa chốn phù dung là vậy hử
Trên đường khổ hạnh rứa là đây
Đau buồn nếm trải tình chua ngọt
Mệt mỏi xem chừng nghĩa thắm phai
Ngọn gió trên ngàn lơ đãng hỏi:
Bao giờ vũ trụ hết hồi quay?

Bảy sợi tơ lòng trói những ai
Mà sao cát bụi tủi rêu hài
Vườn xưa quạnh quẽ vương làn sáo
Lối cũ âm thầm rủ ngọn mai
Giữa buổi trầm ngôn chừng rạng tỏ
Trên đường khổ hạnh rứa là đây
Vi thiền , thẳng bước đừng xoay lại
Kẻo lỡ vào trong chốn biệt đày

Trăng vàng lẫn bạc vén màn mây
Lọt mảnh mành che những tháng ngày
Mãi ủi đồng xa mèn vắng bạn
Hoài ăn đất lạ trũi vui bầy
Xanh bờ đã mát làn mưa gội
Đỏ bãi càng tươi đợt nắng vầy
Bởi phận duyên lành thiên đã phú
Trên đường khổ hạnh rứa là đây.

Đông Thái Phan Tự Trí


HẠ CHIỀU
“Lộc lư ngũ bộ - Ngũ độ thanh”

Vẫn mộng chia lìa khỏi chốn đây
U hoài lệ rót đẫm trời tây
Đìu hiu bóng trượt nơi rời rã
Quạnh quẽ thân trườn nẻo lắt lay
Những thấy sương dầm lay cổ độ
Nên nhìn nguyệt tẩm thức bồng lai
Còn trong kỷ niệm thời thơ ấu
Buổi ấy chiều đi giữa đọa đày

Đau triền hạ cháy lỡ vòng tay
Vẫn mộng chia lìa khỏi chốn đây
Lặng lẽ bên bờ ai nỏ biết
Âm thầm giữa bến kẻ nào hay
Về nơi nẻo cũ hong tình ấy
Đến ngõ nhà xưa tẩm phận này
Phảng phất mùi hương cào não nuột
Bên chiều tóc đã nhuộm màu mây

Lửa phượng phơi hè cũng ngất ngây
Tìm nhau rã rượi đến hao gầy
Không chờ gặp gỡ dìm nơi ấy
Vẫn mộng chia lìa khỏi chốn đây
Ở giữa miền an mầm chẳng diệt
Về bên cõi lạc sắc nào phai
Cầm tay hiện hữu ngừng đau đớn
Mở ngõ bây giờ dịu quắt quay*

Thôi tìm dấu bụi giữa trần ai
Giục giã còn đeo mỏi gót hài
Nhẫn nại vô cầu như thảo trúc
Thanh cần bất nhiễm tợ tùng mai
Còn mong  trú ngụ cầm không chỗ
Vẫn mộng chia lìa khỏi chốn đây
Rõ đến - là đi ,nào trở ngại
Tình thương mọc mãi nẻo lưu đày

Vạn thuở theo chiều những phiến mây
Về che giọt nắng tiễn đưa ngày
Bờ tre rộn rã chim tìm tổ
Bến bãi đìu hiu vạc gọi bầy
Cuốc mảnh tang bồng mong gặp gỡ
Đèo toa lữ thứ đợi sum vầy
Vô thường cũng gọi người đau khổ
Vẫn mộng chia lìa khỏi chốn đây
Như Thị
**Hiện pháp lạc trú 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

XIN NGƯỜI YÊN NGHỈ

Đây là bài thơ của cháu Phan Tự Trí  kính viếng ông chú Trịnh Đức Trình. XIN NGƯỜI YÊN NGHỈ Trời đông sướt mướt thả dòng...